Một vài dòng lên đây chia sẻ cho các bạn một câu chuyện mà hôm qua tôi chứng kiến:
LẮNG ĐỌNG – CẢM XÚC – HY SINH
Công ty tổ chức buổi lễ xuất cảnh cho một bạn sang Nhật Bản lao động. Công ty, bạn học cùng tại trung tâm, gia đình và họ hàng cùng ra sân bay Nội Bài với em.
Từ các bạn học sinh tại trung tâm học cùng lớp tuy trên lớp học cũng như ở ký túc xá hay nghịch ngợm bày trò phá phách nhưng tình cảm các bạn dành cho nhau thật đáng chân quý.
Đến gia đình, anh em họ hàng cũng rất vui mừng vì em đã được xuất cảnh mong muốn cải thiện kinh tế cho gia đình.
Điều mà làm tôi đáng chú ý nhất là hình ảnh người bố em ý gầy gò, ốm yếu vẻ mặt vui cười nhưng không thể giấu nổi những giọt nước mắt thương con mình. Mẹ em thì mất sớm chỉ có người bố hàng ngày cần cù chịu khó lo cho các con ăn học và hôm nay cũng chỉ có chú ra sân bay cùng con. Chú đứng nhìn con mình khuất bóng sau cánh cửa hải quan, chú lặng lẽ quay người bước đi và tôi biết rằng thêm một lần nữa nước mắt của người bố lại rơi. Chú lại gần tôi bắt tay và cảm ơn vì đã giúp đỡ để em nó học tập và sang Nhật làm việc. Tay run run lấy từ trong túi quần ra 1 triệu đồng nhét vào tay tôi làm tôi thấy bất ngờ, cảm phục và thương chú. Hy sinh và làm tất cả vì con, mong muốn con có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi gửi lại chú số tiền đó và chúng tôi chia tay nhau ra về.
Cảm ơn gia đình, cảm ơn em đã tin tưởng và lựa chọn Nam Hà là cầu nối giúp em đến với đất nước mặt trời mọc học tập và làm việc.
Chúc em thật nhiều sức khoẻ và thành công tại Nhật Bản và trên con đường phía trước.